Trailer
[tôi sẽ là một con Mèo]
[muốn đến chỗ này hay ở lại chỗ kia hoàn toàn tùy hứng]
Posted on 20.02.2016 by blacksnow308
Xem phim trực tuyến tại: tamnhinso.info
Download phim tại: yify-torrent.org
Subtitles: Vietnamese | Others
Subtitles: Vietnamese | Others
Haruki Murakami, Norwegian Wood“Nobody likes being alone that much. I don’t go out of my way to make friends, that’s all. It just leads to disappointment.”
…….
Chắc bạn đã từng ít nhất một lần nghe hay đọc được những câu đại loại như sau: “Cô đơn không phải là khi ta ở một mình, cô đơn là khi ta lạc lõng dù có cả đám đông vây quanh.”
Thực ra, với cá nhân tôi, nó không tệ lắm. Tôi thích tận hưởng cảm giác thoải mái và tự do lúc bầu bạn với chính tâm trí của mình. Nếu trong tương lai gần, viễn cảnh như bộ phim The Lobster (2015) diễn ra – khi những kẻ đơn độc bị xem là gánh nặng của xã hội và nhiệm vụ tiên quyết trong đời người là tìm ra một “partner” để cùng chung sống – thì có lẽ tôi chẳng mấy chốc sẽ được đưa khỏi Thành Phố, tống vào Khách Sạn, trải qua 45 ngày vô vọng giữa cái khung cảnh lạnh lẽo trước khi bị biến thành loài động vật nào đó và chạy vào Khu Rừng.
David (với diễn xuất của Colin Farrell) giữa tình huống ấy đã đưa ra ước muốn trở thành Tôm Hùm, loài vật máu lạnh sống thọ hơn trăm tuổi.
Nếu bạn tò mò về lựa chọn của tôi thì xin tiết lộ như sau:
[muốn đến chỗ này hay ở lại chỗ kia hoàn toàn tùy hứng]
[và quan trọng hơn – vì nó có tới tận 9 cái mạng]
Đương nhiên, trong chúng ta chẳng ai yêu nỗi cô đơn đến mức muốn từ bỏ đặc quyền là người để đi làm thú vật (có lẽ thế).
Đương nhiên, xã hội dù phát triển theo chiều hướng quái dị thế nào chăng nữa, cũng không thể đến mức can thiệp vào đời sống tình cảm riêng tư cá nhân (có lẽ thế).
Mâu thuẫn xảy ra là điều chắc chắn và chẳng có gì lạ khi những nút thắt cứ liên tục đan xen, chồng chéo và căng cứng.
Đó chỉ là cái cớ do bộ đôi đạo diễn/biên kịch người Hy Lạp: Yorgos Lanthimos và Efthymis Filippou viết một câu chuyện về mối quan hệ giữa con người với nhau (trong hoàn cảnh vô cùng kỳ quặc). Dù bộ phim có phi lý, có ngớ ngẩn, có thiếu logic đến đâu, ta vẫn thấy nó chứa đựng đầy đủ những hỉ – nộ – ái – ố, ta cảm nhận được sự độc ác, thấu hiểu nỗi đau và vô cảm trước nỗi đau, những âm mưu, những thủ đoạn, những lời nói dối… và đương nhiên là cả tình yêu.
…….
The Lobster (2015) luôn chậm rãi đến mức lạnh lẽo, kể cả những trường đoạn kịch tính, giết chóc cũng phần nhiều được ghi lại bằng những góc quay tĩnh và xử lý slow motion, kết hợp trên nền nhạc là các bản giao hưởng của Bethoven, Shostakovich… nó đem lại những tầng lớp cảm xúc trống rỗng xem lẫn choáng ngợp đến với người xem.
Diễn xuất trong phim không phải là yếu tố quan trọng, khi từ những nhân vật chính do Colin Farrell, Rachel Weisz thủ vai, đến tuyến phụ do Ben Whishaw và Léa Seydoux đảm nhiệm, đều có chung kiểu đọc lời thoại “tỉnh như ruồi”, thể hiện cảm xúc cứng nhắc lẫn xa cách. Tôi tin đây là một hướng dẫn có chủ đích từ phía đạo diễn Yorgos Lanthimos. Vì khi tất cả mọi thứ nằm ở số 0, ta dễ dàng nhận thấy rằng, có sự chuyển biến rõ rệt trong tâm lý của hai nhân vật David và Cận Thị (Rachel), khi tình cảm giữa họ có một sự thay đổi, dù nó vô cùng nhỏ bé.
Bàn thêm về nội dung của The Lobster (2016), có một vài (trong rất nhiều) chi tiết tôi thấy khá thú vị và muốn kể ra đây.
Đó là khi đăng ký vào Khách Sạn (nơi sẽ có 45 ngày để tìm “bạn đời”), người nhân viên đã bắt buộc David phải chọn mình có xu hướng hấp dẫn tình dục với Nam hay Nữ, vì sau một lúc suy nghĩ và đưa ra ý kiến muốn ghi dòng bisexual vào hồ sơ, anh đã bị từ chối thẳng thừng vì họ cho đó là một việc làm gây nhiều rắc rối phiền toái. Ngay sau đó, khi lựa chọn giày, David cũng phải đi một đôi size rộng vì ở đây chẳng tỉ mỉ đến mức nghĩ về những người có đôi chân lẻ ra thêm 1/2 kích cỡ như anh.
Không khó để nhận ra ai đó đang đi vào nơi chẳng hề phù hợp với bản thân.
Và cả cái lúc David tìm mọi cách để đến được với người phụ nữ Cận Thị ấy nữa. Mới phút trước, chúng ta không thể hiểu nổi tại sao anh phải cố gắng để hai người “tương thích” nhau trong tuyệt vọng. Chúng ta bực bội nhìn cái vẻ mặt đần thối của anh ngâm nga Where the Wild Roses Grow. Rồi sau đó, khi màn hình đã tắt, bộ phim kết thúc, ta mới nhận ra mọi thứ không phức tạp đến thế, tất cả những sự kiện kỳ lạ kia chỉ là vỏ bọc cho một câu nói hiển nhiên cũ rích:
Cô đơn không đáng sợ, nhưng một khi đã quen với sự vắng mặt của nó, bạn sẽ chẳng bao giờ muốn quay trở lai nữa.
…….
“Why do people have to be this lonely? What’s the point of it all? Millions of people in this world, all of them yearning, looking to others to satisfy them, yet isolating themselves. Why? Was the earth put here just to nourish human loneliness?”
Haruki Murakami, Sputnik Sweetheart
Posted on 20.02.2016 by blacksnow308