那一年,他突然出現,長得不怎麼起眼... 在室友小娟的慫恿下,勉強和他交往,慢慢地發現他的善解人意與溫柔體貼,日子一久,倆人關係密切,感情穩定,並獲得多方同學的祝福。
大四畢業那一年,他對我說:
Năm ấy,anh bỗng nhiên xuất hiện,với ngoại hình chẳng có gì là đặc biệt...Với sự khuyên thúc của Tiểu Quyên,người bạn cùng phòng, tôi miễn cưỡng chấp nhận làm quen với anh,anh dần khiến tôi cảm nhận được những mặt tốt và sự gần gũi,dịu hiền của anh.Theo thời gian,chúng tôi càng trở lên gần gũi hơn,tình cảm cũng ngày càng sâu sắc hơn,dưới sự ủng hộ của cả hai gia
đình .
Tốt nghiệp đại học năm thứ tư ngày ấy, anh nói với tôi:
「我已經申請到研究所獎學金,不過在美國,這一去不知多久,我們先訂婚好嗎?」
Anh đã xin được học bổng học tiếp sang cao học,nhưng là học ở bên Mỹ,mà lần đi này không biết đến bao giờ mới quay trở lại được,chúng ta đính hôn trước được không em ?
可能是捨不得的情況下,我點頭了.... 因此,畢業典禮隔天,也就是我們訂婚的日子....
Có lẽ vì không đành lòng với quyết định ra đi của anh,tôi đã gật đầu chấp nhận...Do đó, chỉ sau ngày lễ tốt nghiệp một ngày,chúng tôi cũng tiến hành cho ngày lễ đính hôn...
訂婚後沒多久,在眾多親人的祝福及我的依依不捨下,他搭上了飛機,飛往另一個未知的國度,我則找到了一份不錯的工作,開始朝九晚五的日子.....長途電話是我倆聯絡感情及消除相思之苦的方法。
Chẳng bao lâu sau ngày đính hôn,với sự vương vấn của tôi và gia đình,anh đã đáp máy bay để đến một quốc gia xa xôi phía bên kia bờ Đại Dương.Còn tôi,tôi cũng tự tìm cho mình một công việc phù hợp,bắt đầu cuộc sống của những tháng ngày sáng làm tối nghỉ,...Những cuộc gọi quốc tế,là sự kết nối duy nhất giúp chúng tôi gần gũi nhau hơn,mong xóa bớt đị sự nhớ thương ngày càng sâu của thời gian.
有一天,不幸的事情降臨在我身上... 那天早晨,我依序梳妝打扮上班,途中一輛疾駛的計程車為了閃躲路旁流浪狗,忽然一個急轉彎....
Rồi một ngày,điều bất hạnh đã xảy ra với tôi...Tôi còn nhớ,buổi sáng của ngày hôm ấy,tôi trang điểm và đi làm như thường nhật ,trên đường đến công sở,bị một chiếc xe taxi,vì né tránh một chú chó con trên đường, bằng một cú phanh gấp....
不知過了多久,我醒來已在醫院,病床旁圍繞著的家人見我醒來,一臉高興的呼叫醫生....
"爸....怎麼了?為什麼我叫不出來?"
Không biết đã bao lâu,khi tôi tỉnh lại, mới biết mình đang nằm trong bệnh viện,người thân nhìn thấy tôi tỉnh lại,trên mặt lộ vẻ mừng vui tột độ, vội vàng kêu bác sĩ...
"Ba...chuyện gì xảy ra vậy ba ?Tại sao con không thể nói gì được thế này???"
醫生衝過來替我做了檢查,護士替我打了一 針,就把家人叫了出去.....等我再度醒來,所見到的是每個人一臉的哀傷....
" 到底怎麼回事?我為什麼叫不出聲?"
父親忍著悲傷告訴我:
「小敏,醫生說妳神經受了點傷,暫時不能說話,過一陣子就好了!」
"我不要!" 我努力的敲打著病床,張大著嘴吶喊,但只是無言的抗議!
Bác sĩ vội tới,kiểm tra tình hình sức khỏe cho tôi,y sĩ giúp tôi tiêm thuốc ,rồi kêu gia đình tôi rời phòng bệnh,...Cho đến khi tôi tiếp tục tỉnh lại,trên mặt người thân hiện lên sự bi thương...
"Chuyện gì?Cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra ?Tại sao tôi không thể nào nói được thế này?"
Cha nhẫn nhịn sự đau buồn, nói với tôi:
_Tiểu Mẫn,bác sĩ nói rằng con đã bị chấn thương sọ não,hiện thời không thể nào nói được..nhưng chỉ cần một thời gian sau nữa thôi, là con có thể bình phục lại được.
"Không! Con không muốn"-Tôi gắng hết mình lấy tay đập lên dường bệnh,mở to miệng gào thét,nhưng cũng chỉ để nhận được sự im lặng từ chính mình.
回到家後,生活全變了,以前所盼望的電話鈴聲,現在變成恐懼的催魂聲,我不再出門,也變得自暴自棄,父親想想,決定搬家....而他在地球的另一端,所知道的只是我片面與他解除婚約,他所打的電話我全沒回應,他所寫的信也石沈大海.... 最後他終於也死了心而沒了消息....
Sau khi trở về,cuộc sống của tôi hoàn toàn thay đổi,ngày xưa tôi chỉ mong chờ vào chuông điện thoại reo,giờ đây nó trở thành nỗi sợ hãi đến tột cùng.Tôi không còn ra ngoài nữa,tôi biến thành kẻ tự tức giận, rồi lại tự lặng im...Thấy tôi như vậy, cha quyết định dọn nhà,..Còn anh,người ở phía bên kia đại dương,tất cả những gì anh biết được, chỉ là sự kiên cố muốn xóa bỏ hôn ước của tôi.Anh gọi điện,cũng không nhận được hồi âm,anh viết thư cũng không nhận lại được bất cứ câu trả lời nào...Cuối cùng, anh cũng đành lòng im lặng,không còn gọi điện và cũng không còn tiếp tục viết thư...
過了兩年,我慢慢地走出陰霾,開始新的生活,也學習用手語和人打交道....
Hai năm qua đi,tôi dần bước qua thời kì tối tăm và bắt đầu cuộc sống mới của mình,cũng học cách dùng tay nói chuyện...
一天,小娟到家裏來替我過生日,小娟對我說 :
「 他回來了,現在在一家公司當工程師..」
Một ngày, Tiểu Quyên đến giúp tôi chuẩn bị mừng sinh nhật ,nó nói cho tôi biết:
-Anh ấy đã trở về, là kiến trúc sư trong một công ty,..-
我沉思了好久好久,沒說什麼。突然門鈴響了,家人被這急促的門鈴聲催著不知如何是好?只見父親拖著蹣跚的步伐開門.... 屋內忽然一陣寂靜,原來在眾人的驚愕下,他竟然出現了,就站在我家門口!
Tôi im lặng rất lâu, rất lâu...Cuối cùng không biết nên nói điều gì.Bỗng nhiên ,chuông cửa reo phía ngoài,âm thanh gấp gáp của tiếng chuông khiến gia đình tôi ngơ ngác,chỉ thấy cha chậm chạp đi mở cửa...Cả gian phòng bỗng trở lên im lặng,hóa ra là anh, anh xuất hiện giữa sự kinh ngạc của mọi người...Anh đứng đó, ngay trước cửa!
他深呼一口氣,不徐不緩的走到我面前,用他非常俐落熟練的手語對我說:
Anh hít một hơi thật sâu,anh tiến về phía tôi,dùng ngôn ngữ đôi tay,vốn được rèn luyện rất thuần thục nói với tôi:
"對不起!我晚了一年才來看妳,這一年中,我拼命學著手語,為的就是今天,不論妳變成怎樣,妳永遠是我最愛的人,除了妳,我不會再選其他人,我們結婚吧!"
- Xin lỗi,anh đã đến thăm em chậm mất một năm,trong vòng một năm ấy,anh đã rất chăm chỉ học cách nói chuyện bằng đôi tay,tất cả chỉ để đợi có ngày hôm nay,bất luận em thế nào,thì em vĩnh viễn vẫn là người con gái mà anh yêu nhất,ngoài em, anh không không thể còn có một người con gái nào khác được nữa,chúng ta hãy cùng nhau kết hôn nghe em!
看著他流暢的手語和無比堅定的眼神,心頭一酸,淚水不爭氣地全湧了上來.....我對他點了頭,撲倒在他的懷裡....
原來...原來我一直是最幸福的女人!
Nhìn đôi tay thuần thục , cùng đôi mắt cương quyết của anh,tự dưng tôi cảm thấy sống mũi cay cay, lệ không tự chủ trào ra từ khóe mắt...Tôi nhìn anh cúi đầu,nhào vào vòng tay ấm áp của anh.
Hóa ra...Hóa ra từ trước tới giờ em vẫn là một người phụ nữ hạnh phúc nhất.
http://dantiengtrung.com/
大四畢業那一年,他對我說:
Năm ấy,anh bỗng nhiên xuất hiện,với ngoại hình chẳng có gì là đặc biệt...Với sự khuyên thúc của Tiểu Quyên,người bạn cùng phòng, tôi miễn cưỡng chấp nhận làm quen với anh,anh dần khiến tôi cảm nhận được những mặt tốt và sự gần gũi,dịu hiền của anh.Theo thời gian,chúng tôi càng trở lên gần gũi hơn,tình cảm cũng ngày càng sâu sắc hơn,dưới sự ủng hộ của cả hai gia
đình .
Tốt nghiệp đại học năm thứ tư ngày ấy, anh nói với tôi:
「我已經申請到研究所獎學金,不過在美國,這一去不知多久,我們先訂婚好嗎?」
Anh đã xin được học bổng học tiếp sang cao học,nhưng là học ở bên Mỹ,mà lần đi này không biết đến bao giờ mới quay trở lại được,chúng ta đính hôn trước được không em ?
可能是捨不得的情況下,我點頭了.... 因此,畢業典禮隔天,也就是我們訂婚的日子....
Có lẽ vì không đành lòng với quyết định ra đi của anh,tôi đã gật đầu chấp nhận...Do đó, chỉ sau ngày lễ tốt nghiệp một ngày,chúng tôi cũng tiến hành cho ngày lễ đính hôn...
訂婚後沒多久,在眾多親人的祝福及我的依依不捨下,他搭上了飛機,飛往另一個未知的國度,我則找到了一份不錯的工作,開始朝九晚五的日子.....長途電話是我倆聯絡感情及消除相思之苦的方法。
Chẳng bao lâu sau ngày đính hôn,với sự vương vấn của tôi và gia đình,anh đã đáp máy bay để đến một quốc gia xa xôi phía bên kia bờ Đại Dương.Còn tôi,tôi cũng tự tìm cho mình một công việc phù hợp,bắt đầu cuộc sống của những tháng ngày sáng làm tối nghỉ,...Những cuộc gọi quốc tế,là sự kết nối duy nhất giúp chúng tôi gần gũi nhau hơn,mong xóa bớt đị sự nhớ thương ngày càng sâu của thời gian.
有一天,不幸的事情降臨在我身上... 那天早晨,我依序梳妝打扮上班,途中一輛疾駛的計程車為了閃躲路旁流浪狗,忽然一個急轉彎....
Rồi một ngày,điều bất hạnh đã xảy ra với tôi...Tôi còn nhớ,buổi sáng của ngày hôm ấy,tôi trang điểm và đi làm như thường nhật ,trên đường đến công sở,bị một chiếc xe taxi,vì né tránh một chú chó con trên đường, bằng một cú phanh gấp....
不知過了多久,我醒來已在醫院,病床旁圍繞著的家人見我醒來,一臉高興的呼叫醫生....
"爸....怎麼了?為什麼我叫不出來?"
Không biết đã bao lâu,khi tôi tỉnh lại, mới biết mình đang nằm trong bệnh viện,người thân nhìn thấy tôi tỉnh lại,trên mặt lộ vẻ mừng vui tột độ, vội vàng kêu bác sĩ...
"Ba...chuyện gì xảy ra vậy ba ?Tại sao con không thể nói gì được thế này???"
醫生衝過來替我做了檢查,護士替我打了一 針,就把家人叫了出去.....等我再度醒來,所見到的是每個人一臉的哀傷....
" 到底怎麼回事?我為什麼叫不出聲?"
父親忍著悲傷告訴我:
「小敏,醫生說妳神經受了點傷,暫時不能說話,過一陣子就好了!」
"我不要!" 我努力的敲打著病床,張大著嘴吶喊,但只是無言的抗議!
Bác sĩ vội tới,kiểm tra tình hình sức khỏe cho tôi,y sĩ giúp tôi tiêm thuốc ,rồi kêu gia đình tôi rời phòng bệnh,...Cho đến khi tôi tiếp tục tỉnh lại,trên mặt người thân hiện lên sự bi thương...
"Chuyện gì?Cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra ?Tại sao tôi không thể nào nói được thế này?"
Cha nhẫn nhịn sự đau buồn, nói với tôi:
_Tiểu Mẫn,bác sĩ nói rằng con đã bị chấn thương sọ não,hiện thời không thể nào nói được..nhưng chỉ cần một thời gian sau nữa thôi, là con có thể bình phục lại được.
"Không! Con không muốn"-Tôi gắng hết mình lấy tay đập lên dường bệnh,mở to miệng gào thét,nhưng cũng chỉ để nhận được sự im lặng từ chính mình.
回到家後,生活全變了,以前所盼望的電話鈴聲,現在變成恐懼的催魂聲,我不再出門,也變得自暴自棄,父親想想,決定搬家....而他在地球的另一端,所知道的只是我片面與他解除婚約,他所打的電話我全沒回應,他所寫的信也石沈大海.... 最後他終於也死了心而沒了消息....
Sau khi trở về,cuộc sống của tôi hoàn toàn thay đổi,ngày xưa tôi chỉ mong chờ vào chuông điện thoại reo,giờ đây nó trở thành nỗi sợ hãi đến tột cùng.Tôi không còn ra ngoài nữa,tôi biến thành kẻ tự tức giận, rồi lại tự lặng im...Thấy tôi như vậy, cha quyết định dọn nhà,..Còn anh,người ở phía bên kia đại dương,tất cả những gì anh biết được, chỉ là sự kiên cố muốn xóa bỏ hôn ước của tôi.Anh gọi điện,cũng không nhận được hồi âm,anh viết thư cũng không nhận lại được bất cứ câu trả lời nào...Cuối cùng, anh cũng đành lòng im lặng,không còn gọi điện và cũng không còn tiếp tục viết thư...
過了兩年,我慢慢地走出陰霾,開始新的生活,也學習用手語和人打交道....
Hai năm qua đi,tôi dần bước qua thời kì tối tăm và bắt đầu cuộc sống mới của mình,cũng học cách dùng tay nói chuyện...
一天,小娟到家裏來替我過生日,小娟對我說 :
「 他回來了,現在在一家公司當工程師..」
Một ngày, Tiểu Quyên đến giúp tôi chuẩn bị mừng sinh nhật ,nó nói cho tôi biết:
-Anh ấy đã trở về, là kiến trúc sư trong một công ty,..-
我沉思了好久好久,沒說什麼。突然門鈴響了,家人被這急促的門鈴聲催著不知如何是好?只見父親拖著蹣跚的步伐開門.... 屋內忽然一陣寂靜,原來在眾人的驚愕下,他竟然出現了,就站在我家門口!
Tôi im lặng rất lâu, rất lâu...Cuối cùng không biết nên nói điều gì.Bỗng nhiên ,chuông cửa reo phía ngoài,âm thanh gấp gáp của tiếng chuông khiến gia đình tôi ngơ ngác,chỉ thấy cha chậm chạp đi mở cửa...Cả gian phòng bỗng trở lên im lặng,hóa ra là anh, anh xuất hiện giữa sự kinh ngạc của mọi người...Anh đứng đó, ngay trước cửa!
他深呼一口氣,不徐不緩的走到我面前,用他非常俐落熟練的手語對我說:
Anh hít một hơi thật sâu,anh tiến về phía tôi,dùng ngôn ngữ đôi tay,vốn được rèn luyện rất thuần thục nói với tôi:
"對不起!我晚了一年才來看妳,這一年中,我拼命學著手語,為的就是今天,不論妳變成怎樣,妳永遠是我最愛的人,除了妳,我不會再選其他人,我們結婚吧!"
- Xin lỗi,anh đã đến thăm em chậm mất một năm,trong vòng một năm ấy,anh đã rất chăm chỉ học cách nói chuyện bằng đôi tay,tất cả chỉ để đợi có ngày hôm nay,bất luận em thế nào,thì em vĩnh viễn vẫn là người con gái mà anh yêu nhất,ngoài em, anh không không thể còn có một người con gái nào khác được nữa,chúng ta hãy cùng nhau kết hôn nghe em!
看著他流暢的手語和無比堅定的眼神,心頭一酸,淚水不爭氣地全湧了上來.....我對他點了頭,撲倒在他的懷裡....
原來...原來我一直是最幸福的女人!
Nhìn đôi tay thuần thục , cùng đôi mắt cương quyết của anh,tự dưng tôi cảm thấy sống mũi cay cay, lệ không tự chủ trào ra từ khóe mắt...Tôi nhìn anh cúi đầu,nhào vào vòng tay ấm áp của anh.
Hóa ra...Hóa ra từ trước tới giờ em vẫn là một người phụ nữ hạnh phúc nhất.
http://dantiengtrung.com/