Learn

The forum of documents and methods for studying - Lượm lặt kiến thức


    Lá diêu bông là lá gì?

    QaniTri
    QaniTri
    Admin

    Nam Libra Monkey
    Tổng số bài gửi : 1609
    Tiền xu Ⓑ : 3986
    Được cảm ơn № : 6
    Ngày khởi sự Ngày khởi sự : 07/01/2013
    Đến từ Đến từ : HCMC
    Côngviệc / Sởthix Côngviệc / Sởthix : Languages, Softwares, Sciences, Martial arts

    Lá diêu bông là lá gì? Empty Lá diêu bông là lá gì?

    Bài gửi by QaniTri 5th April 2016, 01:34

    [postbg=https://i.imgur.com/8bhbqFF.png]



    Bài thơ “Lá diêu bông” tôi viết về một câu chuyện có thật, câu chuyện về mối tình đầu tiên trong đời tôi. Vào một đêm năm 1959, khoảng 3 giờ sáng, tôi chợt tỉnh giấc rồi thao thức không ngủ lại được. Căn nhà ở phố Lý Quốc Sư nằm sâu phía trong, lại thêm thuở ấy ban đêm không có tiếng xe tiếng còi ầm ĩ như bây giờ, nên đêm khuya càng thêm thanh vắng. Chợt tôi thấy lóe trong đầu văng vẳng mấy câu thơ do một người đàn bà đọc bằng giọng lanh lảnh: Váy Ðình Bảng buông chùng cửa võng... 
    Tôi lấy ngay cây bút chì và tập giấy luôn để sẵn trên đầu giường ghi lại. Rồi từng mẩu ký ức cứ hiện lên trong đầu tôi, hình ảnh người đàn bà, người Chị năm xưa cứ rõ nét dần để đi trọn hết bài thơ. 
    Tôi nhớ đâu hồi lên 4 tuổi, cha mẹ tôi từ làng quê chuyển lên sống ở một phố nhỏ dọc đường quốc lộ. Gọi là phố nhưng thực ra chỉ có khoảng 14, 15 ngôi nhà dựng dọc hai bên đường, cách thị xã Bắc Giang chừng 6 cây số. Nhà tôi quay về hướng tây, phía trước là đường cái, sau nhà có một mảnh vườn nhỏ có hàng rào dâm bụt, tiếp đấy là đường xe lửa. Người trong phố làm các nghề thợ may, cắt tóc. Cha tôi có tủ thuốc bắc và gánh hàng xén của mẹ. 

    Lên 5, cha tôi đã cho tôi đến trường, cách nhà chừng 2 cây số. Nhưng đi học xa, dọc đường hay bị trẻ chăn trâu bắt nạt, vì vậy năm sau ông gửi tôi lên tỉnh học. Lên 6 tôi đã đọc thông viết thạo, lại thêm võ vẽ chữ Pháp, nên được nhận vào trường công ở thị xã Bắc Giang. Tôi được gửi ở nhà thầy ký ga Núi Tiết. Mỗi chiều thứ bảy, tôi đi thẳng từ trường ra sân ga lấy vé, đi tàu mất 10 phút là về đến ga gần nhà. Thuở ấy đi tàu dễ dàng nên trẻ con đi một mình cũng không sợ. Cuộc đời của một thằng bé cứ lặng lẽ trôi nếu không có một biến đổi về tình cảm mà dấu ấn của nó sẽ để lại trong lòng tôi nhiều cảm nghĩ đến tận sau này. 

    Năm đó tôi lên 10, đã học đến lớp ba (cour élémentaire). Một buổi chiều thứ bảy, tôi về nhà như thường lệ. Ðang dừng lại ngoài sân nhìn vào trong nhà, tôi thấy có một người đàn bà đang cúi xuống bồ hàng xén của mẹ tôi chọn mua một cái gì đó. Chị mặc chiếc áo phin trắng, ngoài có chiếc gilê màu thẫm. Khi đó nắng xiên khoai dọi vào nhà, lúc chị ngửng đầu lên thì cả khuôn mặt chị được ráng vàng chiếu sáng, tôi thấy bừng lên một khuôn mặt khiến tôi choáng váng cả người. Không hiểu cái máu đa tình có từ bao giờ, mà chỉ mới lên chín lên mười, tôi đã bị khuôn mặt đó làm cho tôi ngơ ngẩn suốt buổi chiều. Mua hàng xong chị ra về, khi đi ngang qua tôi trông theo, thì biết chị là người hàng xóm, ở ngôi nhà ngay bên kia đường hơi xế cửa nhà tôi. Hỏi mẹ thì biết gia đình nhà đó mới dọn về, có ba mẹ con, chị là con gái lớn, còn một cậu em trai nhỏ. Thảo nào tuần trước tôi về chưa gặp. Tên chị là Vinh. Cả ngày chủ nhật hôm sau, tôi cứ ngong ngóng nhìn sang nhà đàng trước, chờ xem chị có xuất hiện không. Ðến sáng thứ hai tôi lại quay trở về thị xã. 

    Về đến Bắc Giang, tôi làm ngay một bài thơ gửi chị, theo thể lục bát. Hồi đó tuy chưa học niêm luật, nhưng tôi đã biết làm thơ lục bát. Nguyên tôi trọ học ở nhà ông ký ga, buổi tối nhà chủ thường tập trung các bà ,các chị trong xóm đến làm hàng xáo. Buổi tối khoảng 9 giờ học xong, trước khi đi ngủ, các bà các chị thường gọi tôi xuống nhà dưới đọc truyện cho mọi người nghe, trong khi họ đang giần sàng thóc gạo. Mỗi tối tôi đọc chừng một tiếng rồi đi ngủ, các bà thường thù lao, khi thì bát chè, khi thì phong kẹo. Nhưng cũng nhờ vậy mà tôi được đọc hết mọi truyện thơ dân gian, từ Phạm Công Cúc Hoa, đến Nhị độ mai, rồi Hoàng Trừu... Tôi có giọng tốt, lại biết ngâm nga, nên được các bà tín nhiệm, và cũng vì vậy mà thơ lục bát cứ ngấm vào người tôi, không cần học cũng biết cách gieo vần. 


    Lá diêu bông là lá gì? 881759765_la-dieu-bong

    Tôi chép bài thơ vào tờ giấy học sinh. Trang đầu chép bốn câu có vẽ hoa bướm, trang sau chép nốt bài. Tôi không còn nhớ bài thơ tình đầu tiên đó viết những gì. Chỉ nhớ là tôi nắn nót viết lên đầu trang giấy dòng chữ "Em gửi chị Vinh của em". Tôi bỏ thơ vào phong bì, chờ hôm về nhà, tìm gặp chị trao tận tay nói: “Em gửi chị cái này.” Chị không mở ra xem, chỉ mỉm cười hơi bí mật rồi bỏ vào túi, không nói gì. Sau đó chị không nhắc đến bài thơ đó, và tôi cũng không hỏi lại. 

    Từ đấy tôi không chỉ về nhà chiều thứ bảy, mà ngày thứ năm được nghỉ, tôi về cả chiều thứ tư. Mục đích là để được gặp chị. Ngày nghỉ, hễ thấy chị đi đâu là tôi đi theo đấy, đôi khi chị thấy tôi đi theo thì đưa tay dắt. Mỗi khi chị ôm chiếu ra sông giặt, tôi lại lẽo đẽo đi theo, ngồi trên bờ nhìn chị cúi khom mình giặt chiếu ven sông. Tình yêu tôi dành cho chị chỉ có thế, nhưng nó cứ đeo đẳng tôi hết năm này sang năm khác. Tôi càng lớn thì tình yêu đó càng thêm đằm thắm, nhưng tôi chưa biết làm thế nào để bày tỏ mối tình của mình.

    Lên 12 tuổi, những đêm sáng trăng, chị Vinh thường tập hợp trẻ em từ 10 đến 15 tuổi cả trai lẫn gái, tụ tập trên bãi cỏ sau ga để tập hát. Chị Vinh có giọng ca tốt, thường cùng một vài chị trong xóm hát Quan họ. Chúng tôi được chị dạy hát đủ loại dân ca như Trống quân, Cò lả... Mỗi khi đứng hát, tôi thường chen vào đứng cạnh chị, có khi tôi đứng trước chị, đầu tôi vừa đúng ngang tầm ngực của chị. Có khi chị ôm lấy vai tôi, tôi hơi ngả đầu vào người chị, chị khe khẽ vuốt cổ xoa lên hai vai tôi. Tôi có một cảm giác là lạ, đó là những giờ phút say sưa nhất của tôi. Những đêm tháng chín tháng mười, trời hơi se lạnh, đứng dưới gốc cây trên bãi cỏ, tôi được hơi ấm từ người chị truyền sang. Hình như chị cũng cảm thấy sự ham muốn của tôi. Mặc dù lúc đó tôi còn bé, nhưng là một cậu bé khôi ngô tuấn tú, lại có đi học, khác hẳn với những đứa trẻ khác trong xóm. Ðược chị ôm trong lòng, nhưng tôi chưa bao giờ dám chủ động ôm người chị. 

    Lần ấy, trong dịp lễ Noel, tôi được nghỉ mấy ngày. Ðang đứng ở sân, tôi chợt thấy chị Vinh bỏ cửa hàng đi ra cánh đồng. Tôi vội đi theo. Thấy chị rẽ xuống ruộng, bới các bụi cây ven bờ ruộng. Tôi cũng nhảy xuống theo, không biết chị có nhìn thấy tôi hay không. Chợt chị ngẩng lên hỏi: "Sao mày cứ theo tao lẵng nhẵng như thế này nhỉ?" Tôi không trả lời, nhưng thấy sung sướng vì đã được chị chú ý tới. Rồi chị tiếp tục cúi xuống tìm, cuối cùng bước lên trên một cái gò nhỏ có nhiều bụi cây dại. Tôi hỏi chị tìm cái gì. Chị dừng lại thẳng người lên, nhìn vào mắt tôi nói: “Chị tìm cái lá...” (tôi không nhớ là chị gọi cái lá gì nữa). Rồi chị tiếp lời: “Ðứa nào tìm được ta gọi làm chồng...” Nghe câu nói đó, tôi cảm thấy sung sướng vô cùng, người nóng ran lên. Tôi nghĩ đó là một cái lá gì kỳ diệu lắm, có thể dùng làm thuốc, hoặc dùng đắp lên mặt như các cô gái hồi đó thường làm. Tôi cảm thấy giữa chị và tôi có một tình yêu mãnh liệt. Mà tình yêu đó giống như tình yêu tôi dành cho mẹ. Tôi không có chị gái, vì vậy đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy một tình yêu đối với người chị. 

    Hai mươi lăm năm sau, câu chuyện đi tìm lá của chị Vinh hiện lại trong bài thơ mà tôi đặt cho cái tên là “Lá diêu bông.” 

    Chị thẩn thơ đi tìm 
    Ðồng chiều 
    cuống rạ 
    Chị bảo 
    - Ðứa nào tìm được lá Diêu Bông 
    Từ nay ta gọi là chồng... 

    Một tuần sau, khi tôi từ trên tỉnh trở về, nhìn sang trước nhà thấy cửa đóng im ỉm. Tôi vội hỏi mẹ nhà đó đi đâu rồi. Mẹ tôi trả lời, trong giọng nói như có nước mắt: "Nó đi lấy chồng rồi con ạ." Tôi òa lên khóc, gục đầu vào lòng mẹ. Không biết mẹ tôi có biết mối tình của tôi đối với chị Vinh không, mà sao mẹ lại nói bằng giọng nghẹn ngào? Khi đó cha tôi vừa về, tôi vội lau nước mắt, không dám để cho cha nhìn thấy. Về sau mẹ kể cho tôi biết có một ông Quản khố xanh đi qua đây, trông thấy chị đã mê vì nhan sắc. Chị bằng lòng lấy lẽ, ông Quản đưa cả mấy mẹ con về Phủ Lý quê ông. Từ đấy tôi không gặp chị nữa. 


    http://mp3.zing.vn/bai-hat/Sao-Em-No-Voi-Lay-Chong-Nhu-Quynh-Minh-Tuyet-Ngoc-Lien-Huong-Thuy-Loan-Chau-Thanh-Truc-Tu-Quyen-Ha-Phuong/ZW669DDO.html

    Nhưng câu chuyện chưa kết thúc ở đấy. Năm đó tôi đã 17 tuổi, vừa thi đỗ tú tài xong, đang sống ở Hà Nội. Nhân ngày nghỉ, có một người bạn ở Sen Hồ có người anh cưới vợ, đã rủ tôi về nhà chơi, luôn tiện ăn cỗ cưới. Cỗ bàn xong, chiều hôm đó tôi dạo ra phố Sen Hồ chờ tàu về Bắc Giang. Lúc đó tôi đã viết báo nên cũng có tiền. Tôi mặc bộ complet, thắt ca vát, đầu đội mũ phớt, ra dáng người dân chốn thị thành. Ðang thả bộ đi dọc phố, chợt nghe có tiếng gọi: "Cậu Việt ơi!" Nghe giọng quen quen, tôi nhìn sang bên kia đường, thì thấy chị Vinh đang ngồi bên một cái tủ bày bánh kẹo, cạnh một cái chõng bán nước chè. Tôi bước sang đường, chị Vinh mừng rỡ chạy ra, đặt hai tay lên vai tôi rồi kéo vào nhà nói chuyện. Bà mẹ đã già nhưng còn nhớ tôi, hỏi thăm cha mẹ tôi. Một lát sau bà bảo bà có việc phải đi vào làng, tối có thể không về, cậu cứ ở lại xơi cơm. Cậu em đã lớn cũng theo mẹ đi. Hình như cả hai đều biết giữa tôi và chị Vinh còn có nhiều điều muốn nói với nhau. Chị kéo tôi ngồi xuống chõng, chị ngồi cạnh ôm ngang lưng tôi. Tôi nhẹ nhàng khẽ gỡ tay chị ra. Chị kể cho tôi biết tình cảnh của chị sau khi lấy chồng. Chị lấy ông Quản đã có một mặt con. Mấy mẹ con chị về Phủ Lý cũng vẫn tiếp tục buôn bán làm ăn. Nhưng dần dần ông Quản ruồng bỏ chị, đi theo người khác. Cuối cùng ông đã đuổi mấy mẹ con đi. Gia đình chị không muốn trở về chốn cũ, nên đưa nhau về Sen Hồ. 

    Tôi ái ngại nhìn chị. Lúc này trong tôi không còn cái tình yêu say mê của thời thơ ấu. Tôi chỉ cảm thấy thương cho một con người tiều tụy, nhan sắc đã tàn phai. Bảy tám năm đã trôi qua, nhưng hình ảnh của chị năm tôi lên 10 vẫn còn đọng mãi trong tôi. 

    Ngày cưới Chị 
    Em tìm thấy lá 
    Chị cười xe chỉ ấm trôn kim. 

    Và cảm giác khi đánh mất chị như vẫn còn đi suốt đời thơ tôi: 

    Từ thuở ấy 
    Em cầm chiếc lá 
    đi đầu non cuối bể 
    Gió quê vi vút gọi 
    Diêu Bông hời!... 
    ... ới diêu bông!...” 

    Hoàng Cầm 
    (17-9-2004)
    QaniTri
    QaniTri
    Admin

    Nam Libra Monkey
    Tổng số bài gửi : 1609
    Tiền xu Ⓑ : 3986
    Được cảm ơn № : 6
    Ngày khởi sự Ngày khởi sự : 07/01/2013
    Đến từ Đến từ : HCMC
    Côngviệc / Sởthix Côngviệc / Sởthix : Languages, Softwares, Sciences, Martial arts

    Lá diêu bông là lá gì? Empty KHẮC KHOẢI CHUYỆN TÌNH LÁ DIÊU BÔNG

    Bài gửi by QaniTri 5th April 2016, 01:38

    Trò chơi đố- tìm thời con trẻ hầu dễ mấy ai không một lần trải nghiệm trong cuộc đời. Nhưng để lại một tác phẩm thi ca độc đáo và thật sự có giá trị từ trò chơi đó như bài Lá Diêu bông của cố thi sĩ Kinh Bắc Hoàng Cầm thì thật sự hiếm hoi.

    Lá diêu bông là lá gì? 881759765_la-dieu-bong

     
    Toàn bộ cảm hứng của bài thơ đều xoay quanh việc tìm chiếc Lá Diêu bông, một thứ không có thực trên đời này. Vậy mà khi được chị đố: Đứa nào tìm được Lá Diêu bông. Từ nay ta xin gọi là chồng thì cậu em băng băng đi tìm, những mong được chị gọi là chồng, chỉ thế thôi! Nhưng sự trớ trêu của cuộc đời là dù em có tìm được hay không thì chị vẫn phải xe chỉ ấm trôn kim, còn em mãi vẫn là cậu bé chưa kịp lớn. Để rồi suốt đời em cầm trong tay chiếc Lá Diêu bông như ôm một lá bùa định mệnh của tình yêu thuở ban đầu đi khắp thế gian này mà ngẩn ngơ, ngậm ngùi và tiếc nuối.
     
    Hóa ra tìm một cái không có thực như chiếc Lá Diêu bông còn dễ hơn trăm lần tìm một tình yêu đích thực (?!). Nếu không có sức mạnh của một tình yêu trong sáng như pha lê không mảy may gợn chút toan tính, sợ mất công, tốn sức, thì chẳng ai hoài công mà lại đi tìm một thứ không có như vậy. Phải chăng với sự nhiệm màu và sức mạnh của mình, tình yêu đã biến Cái không thể thành Cái có thể.

    Mời bạn lắng nghe radio KHẮC KHOẢI CHUYỆN TÌNH LÁ DIÊU BÔNG với những dòng giãi bày về mối tình đơn phương, khắc khoải của nhân vật "Em" trong bài thơ này của Đinh Tuấn Anh - SV trường ĐH Khoa học xã hội & Nhân văn
     
     
    KHẮC KHOẢI CHUYỆN TÌNH LÁ DIÊU BÔNG
     


     
    Tải radio này tại:
    http://music2.tamtay.vn/nhac-radio/khac-khoai-chuyen-tinh-la-dieu-bong-radio-s576817.html
     
     
    Lá diêu bông là lá gì? 4f0bb00a_497f2599_dieu%20bong%201_resize
     
     
    Bài viết sử dụng trong radio:
    Tìm đâu chiếc lá Diêu Bông???
    http://blog.tamtay.vn/entry/view/724655
     
     
     
     
    Nhạc nền:
    Chuyện tình Lá Diêu bông - beat
    Don't decorate your dreams - Hòa tấu nhị
    Whose  tears are flying - - Hòa tấu nhị
    Chuyện tình Lá Diêu bông - Lê Thanh
     
     
    Lá diêu bông là lá gì? 4f0bb008_1b462df0_dieu%20bong%204_resize
     
    Diêu Bông hời...ới Diêu Bông....
    Cả một mảng trời đã úa theo ánh hoàng hôn. Em vẫn thơ thẩn bên triền sông. Em tìm gì? Em tìm chiếc lá của đời mình. Chiếc lá như là chiếc chìa khoá mở vào cánh cửa hạnh phúc của đời em . Lá Diêu Bông...
    Ngày ấy, chắc chị đã quên từ lâu lắm rồi. Ngồi bên cỗ tam cúc đợi nồi bánh chưng. Đêm giao thừa thoang thoảng hương trinh nữ. Chị đã nói ai tìm được lá Diêu Bông chị gọi là chồng. Tin vào lời nói vu vơ một cách thật lòng, em coi đấy như là lời hẹn ước. Để bây giờ em ngẩn ngơ kiếm tìm. để suốt một dời em kiếm tìm không thấy, để đến bây giờ em vẫn ở bên triền sông, lang thang. Sông cũng như thời gian,chảy trôi, vô tình...
    Ngày đã muộn lắm rồi. Sao ló mặt trên bầu trời nhìn em lang thang. Gió thầm thì vào tai em gọi em trở về. Sông lăn tăn sóng bảo em đừng tìm nữa. Em cũng mệt mỏi lắm rồi. Em ngồi xuống bãi cỏ. Em khóc. Em là chàng hoàng tử ngốc không có các ông Bụt bà tiên giúp đỡ, sao em lại dám đi tìm một chiếc lá trong cổ tích?. Không. Chiếc lá ấy có thật mà! Nó vẫn luôn tồn tại trong tâm trí em, xanh biếc một màu như hư như thực, như là hạnh phúc...Em đã tin vào lời hẹn ước một cách thật lòng, em lại tin vào một chiếc lá vốn không tồn tại. Và em đi tìm...
    Những giọt nước mắt của em trong như những giọt sương, níu những ngọn cỏ cúi đầu xuống. Ồ, thì ra cỏ cũng buồn cùng với em đấy. Gió đưa những cành lau sát vào mặt em. Không phải, là những bông lau đang lau nước mắt cho em. Em nhắm mắt lại, tưởng đến bàn tay trắng muốt như những cánh hoa cau của chị...Bàn tay ấy, em chưa một lần được cầm. Nhưng giờ bàn tay ấy đang lau nước mắt cho em.




    Lá diêu bông là lá gì? 4f0bb009_156f6231_dieu%20bong%202_resize
     
    Em mở mắt ra. Trước mắt em là chiếc lá Diêu Bông em vẫn hằng kiếm tìm. Nó đang ở sát cạnh em, đang lau nước mắt cho em. Em như trẻ thơ được quà, cầm chiếc lá chạy tung tăng trên triền sông. Em khoe với gió, với sao, với con sông ngày nào cũng in bóng hình em mải miết kiếm tìm. " Xem này, xem này...". Em giơ chiếc lá lên trời. Và chợt nhớ ra, em vội vàng trở về bờ sông cũ.Nơi ấy có chị, và lời hẹn ước của em... Chiếc lá em cài trong áo, gần trái tim em. Em cảm thấy mát như mái đàu của chị ngả vào vòng tay mình.
    ...Em thở không ra hơi. Bờ sông cũ đây rồi! Nhưng, nhưng một đám rước dâu đang đi thuyền trên sông. Chị cùng nhà gái đứng ở bờ bên này. Em biết mình sắp sửa mất chị. Nhưng không sao, em đã tìm được lá. Trái tim em run rẩy như là sóng, em chạy về phía chị. Thuyền rước dâu sắp cập bờ. Em đưa chiếc lá ra.Chị mỉm cười: Gì vậy? - Lá ...Lá Diêu Bông, em đã tìm thấy lá Diêu Bông rồi...- Ah`,- chị mỉm cười rất khẽ, nhưng em nhìn lại xem, đây chỉ là một bông cỏ lau bình thường thôi mà. Em sững người. Không, nó là chiếc lá Diêu Bông thật mà. Em dụi mắt nhìn lại. Đó là một bông cỏ lau.
    Thuyền nhà trai đã cập bến. Chị lên thuyền, không ngoái lại nhìn em. Em gọi với theo. Chỉ có sông khe khẽ trả lời. "Chị đợi em, em sẽ đi tìm lá Diêu Bông". Chị đã đi, mang theo cả lời hẹn ước của em rồi. Bóng thuyền gần khuất vào mênh mang của một buổi chiều tà....
    Em lại ra bờ sông. Chị đã nói dối. Em nhận ra chiếc lá Diêu Bông chỉ là một giấc mơ. Em nhận ra lời hẹn ước chỉ là trò đùa. Em nhìn lại chiếc lá đã nát trên tay. Chỉ là một bông cỏ lau bình thường, tầm thường. Như em thôi. Chị là bông hoa hồng cao sang, phải sống ở bậu cửa của những ngôi nhà sang trọng. Còn em, chỉ có bãi sông này làm bạn. Em lần vào bãi lau, ngồi giữa một rừng lau khuất đầu người. Em lại khóc. Nước mắt lần này về với đất. Cỏ không muốn nặng mình vì những giọt lệ của em. Những bông lau lại sà vào khuôn mặt em, nhưng không lau được nước mắt mà chỉ khiến khuôn mặt bé bỏng của em đau rát vì nhiều vết xước. Những vết xước nhỏ nhưng thật đau...
    Nhưng em bỗng thấy như ai đang lau nước mắt cho mình. Một bàn tay thật sự. Bàn tay con gái. Em mở mắt ra. Không phải chị. Chị đã đi xa lắm rồi. Là người bạn gái cạnh nhà em, đã cùng em chăn trâu thuở nhỏ, đã được em bảo vệ khi bị lũ trẻ làng bắt nạt, đã cùng em trốn mẹ đi mót khoai, để rồi hai đứa-mặt đen như quỷ, chỉ vì tranh giành nhau một củ khoai đã cháy nửa. Người ấy không đẹp như chị .Bàn tay người ấy không trắng như bàn tay chị. Mái tóc người ấy cháy khét vì giãi nắng. Nhưng giờ người ấy đang ở bên em, lau nước mắt cho em, không nói gì - để em lặng yên với nỗi buồn của mình.
    Em không khóc nữa. Em mỉm cười với người bạn gái nhỏ. Và em nhận ra- một điều thật lạ lùng. Em đang ngồi giữa một rừng lá Diêu Bông...
     
    Tôi đã đi qua nhiều cuộc tìm kiếm, cũng như cậu bé nọ. Đôi lúc, phải có những vết xước để cảm nhận được sự êm ái của một bàn tay khẽ lau nước mắt cho mình. Phải đi kiếm tìm rất lâu để nhận ra rằng hạnh phúc không phải là thứ ta đang kiếm tim, mà là thứ ta tìm thấy khi đã chán nản tìm kiếm. Hạnh phúc không phải là những điều trong mơ, mà nó luôn ở gần ta, gần đến nỗi ta chẳng thể cảm thấy. Hạnh phúc không phải là những gì ta mơ ước sẽ có, mà là những gì ta đang có được, đang cầm trong đôi bàn tay nhỏ bé của mình. Tôi đã đi qua một cuộc tình ngắn ngủi, nhưng đủ để thêm một vết rạn trên trái tim mình. và cũng đủ để tôi nhận ra quanh tôi còn có bạn bè, còn có mẹ cha, có những người quan tâm đến tôi và vẫn luôn dành tình cảm cho tôi. Cảm ơn cuộc đời đã cho tôi có họ...
    ( Viết trong một ngày mù sương)
    Đinh Tuấn Anh
     
     
    Lá diêu bông là lá gì? 4f0bb009_3ffc0afd_dieu%20bong%203_resize
     
    Nghe cả chùm radio  tại:
    http://blog.tamtay.vn/blog/view/94786?cid=338367
    hoặc http://music2.tamtay.vn/playlist/dinhkhoa-radio-p165787.html
    https://www.youtube.com/user/LuongDinhKhoa?feature=mhsn


    blog.tamtay.vn


      Hôm nay: 10th December 2024, 22:25