https://www.youtube.com/watch?v=m3QRAOLIecU
Thầy đã cho chúng em những viên gạch đầu tiên làm nền tảng, còn xây như thế nào lại là việc của chúng em. Thầy ơi, bấy nhiêu chữ em học được để trưởng thành như ngày hôm nay đều bắt đầu từ một chữ “A” của thầy như một lời răn dạy: “Muốn thành công hãy bắt đầu từ những việc nhỏ. Làm tốt những việc nhỏ mới có thể làm được những việc lớn”.***
Em vẫn không quên hình ảnh của thầy trong chiều đông năm ấy. Dáng thầy gầy guộc, liêu xiêu trên con đường hun hút gió, em chào thầy và thầy chỉ “Ừ!” một tiếng rồi lại lầm lũi bước đi. Lúc đó, em đã ngoái đầu lại nhìn thầy cho đến khi thầy đi khuất, lần đầu tiên em thấy thầy thật là hiền.Bình thường em và hầu như cả lớp em đều chẳng có thiện cảm với thầy. Thầy cá tính nhưng cũng nổi tiếng khó tính nhất trường, nghiêm khắc tới mức cực đoan. Thầy chấm điểm rất đắt và học kì năm ấy quá nửa lớp em bị điểm trung bình môn Địa lý, dù lớp em là lớp ban C, một điều chưa từng xảy ra ở lớp em. Ngày ấy chúng em đã nghĩ là thầy ghét bỏ lớp em nên mới cho câu hỏi khó và cho điểm không nương tay như vậy. Ngày ấy em đâu có biết rằng thầy vì chúng em nên mới nghiêm khắc như thế.
Em luôn có cảm giác thầy không muốn ai chạm vào cuộc sống của thầy. Thầy luôn khiến học sinh phải sợ. Giá như thầy có thể mở lòng mình để chúng em hiểu thầy hơn. Giá như ngày ấy chúng em quan tâm đến thầy hơn.
Thầy từng nói với chúng em: “Tất cả đều bắt đầu từ một chữ A”. Những điều thầy dạy, có những điều chúng em hiểu, có những điều chúng em chưa thể hiểu. Càng sống, càng trải nghiệm, em mới thầy những lời của thầy năm xưa thật là thấm thía biết nhường nào.
Tục ngữ có câu: “Yêu cho roi cho vọt”, phải chăng thầy đã chọn “roi vọt” để chúng em nên người? Học thầy sẽ không dễ dàng có những con điểm đẹp, không bao giờ được nghe những lời dịu dàng. Học thầy là phải hoàn toàn nghiêm túc, phải “khổ luyện” để thành công. Chúng em đỗ đại học, một phần cũng nhờ thầy. Vậy mà trong phút giây hạnh phúc khi biết mình trúng tuyển, có ai nhớ đến thầy đâu. Giật mình thấy bản thân thật tệ, thật vô ơn.
Thầy ơi, giờ em mới hiểu nhờ có “đòn roi” của thầy mà chúng em mới có ngày hôm nay. Nhưng khi em hiểu ra thì chẳng có cơ hội nào được nghe thầy giảng như ngày ấy nữa. Chợt nhận ra những điều mà em nhớ nhất trong những năm tháng ở trường phổ thông lại là những lời thầy dạy. Thầy không những dạy cho chúng em kiến thức mà còn dạy chúng em nên người.
Thầy đã cho chúng em những viên gạch đầu tiên làm nền tảng, còn xây như thế nào lại là việc của chúng em. Thầy ơi, bấy nhiêu chữ em học được để trưởng thành như ngày hôm nay đều bắt đầu từ một chữ “A” của thầy như một lời răn dạy: “Muốn thành công hãy bắt đầu từ những việc nhỏ. Làm tốt những việc nhỏ mới có thể làm được những việc lớn”.
Còn nhớ lần cuối cùng em đến nhà thầy, căn nhà nhỏ không có nhiều đồ đạc, tài sản quý giá nhất của thầy có lẽ là những cuốn sách đi cùng năm tháng. Thầy lúc nào cũng như vậy, “một đời thanh bạch chẳng vàng son”. Hơn bốn năm rồi không có tin tức của thầy, có lẽ tóc thầy đã bạc hơn trước, chẳng biết thầy có còn dìu dắt thế hệ học sinh nào nữa không. Khi thầy dạy chúng em, thầy đã đến tuổi nghỉ hưu nhưng vẫn nặng lòng với học trò, vẫn không một chút an tâm khi không được dìu dắt chúng em đến buổi học cuối cùng của lớp 12. Bởi vậy dù tuổi đã cao, sức khỏe cũng yếu dần những thầy vẫn lên lớp, vẫn gắn bó với bảng đen phấn trắng.
Ngày 20.11 năm nay, em không có cơ hội về quê thăm thầy, cũng như thăm lại các thầy cô giáo cũ. Em vẫn mong gửi đến các thầy cô lời tri ân sâu sắc nhất. Cảm ơn thầy đã cho chúng em điểm thấp, cảm ơn thầy đã mắng chúng em mỗi khi chúng em phạm sai lầm, cảm ơn thầy đã nghiêm khắc với chúng em.
Những điều thầy dạy năm nào chúng em luôn khắc cốt ghi tâm và làm hành trang quý giá mang theo trên suốt chặng đường đời.
• Nguyễn Hằng Nga
blogradio.vn